A3 ơi!
30 năm, tính từ ngày ra Trường… Hôm qua tao trở về Trưng Vương với một lớp training cho chuyên môn… Vẫn là học trò- hiểu theo nghĩa nào đó, vậy mà sao khi chạm vào cửa ngõ dẫn vào Trường, trong tao, Trưng Vương của mình sao xa lạ quá chừng. Và tao- bỗng dưng trở thành khách với nơi chốn mình từng gắn bó ruột rà suốt 7 năm… Thanh âm về bạn bè trong tao bỗng gợn lên như một nhắc nhớ… và tao nhớ quá, nhiều điều…
A3 ơi!
Con đường đi từ nhà tao đến Trưng Vương vẫn thế: từ Công Lý, rẽ trái vào Thống Nhất, rồi Nguyễn Bỉnh Khiêm…Đến ngã tư Công Lý- Trần Quý Cáp, nhớ làm sao Tố Phương vì hay gặp nhau chỗ này. Rẽ vào Nguyễn Bỉnh Khiêm, con dốc thơ mộng vào trường mình bây giờ đã mở thông thoáng hai đầu, tao không rõ sự thông thoáng đó mang lại gì cho xã hội, nhưng nó không còn giữ được vẻ yên ả, riêng biệt “đặc trưng” của Trưng Vương ngày nào…
A3 ơi!
Cổng trường Trưng Vương đón tao bằng tiếng máy xe ầm ào đủ loại, những đứa học trò có nhiều môn học khác nhau vào trường trên những đồng phục thật kỳ lạ: đứa mặc đồ thể dục, đứa mặc váy, đứa quần tây áo chemise… Tao ngơ ngác không nhận ra tuổi thơ của mình nơi tụi nó… và trong sự “ không nhận ra” quá nhiều bàng hoàng đó, tao ngơ ngẩn gọi tên cái “nhớ” của mình thành lời …
Nhớ từ con dốc bình lặng, chỉ thực sự ríu rít lúc đầu ngày và òa vỡ vào buổi tan trường, nhớ đến những tà áo trắng ùa ra như một đàn thiên nga đông đúc. Nhớ cặp sách e thẹn, hiền hòa, nhớ tiếng cười đùa rộn rã mà không nhốn nháo, không nhăng nhít như hôm nay… nhớ những giờ học êm êm, hành lang vắng lặng, nhớ cả những tiếng gầm của thú vọng ra từ Thảo Cầm Viên, nhớ cồn cào tiếng đàn và tiếng hát thánh ca từ nhà nguyện cuối dốc vọng sang vào buổi xế chiều… Tao nhớ những lúc đùa nghịch của mình. Cái balcon đầy rêu, nơi mình trèo ra hái keo đã bị đập bỏ, những dãy hành lang Trưng Vương giờ cộc cỡn đến buồn…
A3 ơi!
Tao vẫn biết biến dời vốn là điều phải đến trong đời sống, vậy mà không hiểu sao, khi buộc phải làm khách lạ với ngôi trường mình gắn bó suốt 7 năm thơ bé, trong tao sao cứ nghèn nghẹn một nỗi đau khó bắt thành lời…
Giờ nghỉ trưa, nghe một chị bạn lớn tuổi nhắc bài hát Trưng Vương khung cửa Mùa Thu…thì nỗi nghẹn đó òa vỡ… Tao cố giấu đi cái rưng rưng của mình… vì những khung cửa Trưng Vương vẫn còn đâu đó, nhưng Mùa Thu thì đã đi đâu mất rồi…
A3 ơi! Tao
TV 30 năm sau
Ngôi trường nằm ở cuối con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ấy không còn là nơi quay về nhưng trên trang giấy điện tử này, tôi có thể.
Monday, April 4, 2011
Tuesday, January 25, 2011
Ăn Tết Mèo ... meo meo ...
Mùng 8 Tết
Hôm nay nhận được lá thơ đã ngủ quên từ Tết 2006, năm nay mới tỉnh giấc, làm sao mình không khỏi rưng rưng khi đọc nó. Bạn bảo thế này:"Bồ biết không, mình đã từng có những người bạn rất thân cùng với rất nhiều kỷ niệm sâu sắc, thương tưởng như chẳng có thể nào thương hơn, hiểu nhau tưởng như chẳng có thể nào hiểu hơn…Vì nhiều lý do, tất cả đều đã rời xa mình, những tin tức thưa dần, và bây giờ thì hầu như tất đã lãng quên hết có lẽ vì bận sống cho một hiện tại đẹp hơn quá khứ.
Mình đã từng viết cho họ những dòng chữ đầy kỷ niệm và nhận lại “Giờ này mà mi còn nhớ nhiều chi vậy để mà buồn?”. Thế là từ đó mình chỉ còn “mơ về kỷ niệm” một mình, thầm nhủ “hỏi người còn nhớ đến ta?” để rồi tự nhân thấy sao mình “vớ vẩn” thế.
Bây giờ thì mình thấy happy vì đã có người cùng “vớ vẫn” với mình rồi và tin rằng sống và tìm về với những kỷ niệm khó quên cũng là một trải nghiệm đáng giá của một con người, của một cuộc đời. Bạn có đồng ý với mình không? "


Mình đã từng viết cho họ những dòng chữ đầy kỷ niệm và nhận lại “Giờ này mà mi còn nhớ nhiều chi vậy để mà buồn?”. Thế là từ đó mình chỉ còn “mơ về kỷ niệm” một mình, thầm nhủ “hỏi người còn nhớ đến ta?” để rồi tự nhân thấy sao mình “vớ vẩn” thế.
Bây giờ thì mình thấy happy vì đã có người cùng “vớ vẫn” với mình rồi và tin rằng sống và tìm về với những kỷ niệm khó quên cũng là một trải nghiệm đáng giá của một con người, của một cuộc đời. Bạn có đồng ý với mình không? "

Mùng 2 Tết
Không ai bảo ai, răng đứa ni rủ đứa nọ xách xe đến điểm hẹn khai trương ngày thứ nhì của năm.
Lúc bé, kinh tế hạn hẹp, cắn hạt dưa, vài miếng mứt dừa trắng ngà ngà, sang lắm được miếng bánh tét, vài con tôm khô nằm len lén trong dĩa củ kiệu, vậy thôi mà thích thú lăm, ngồi nhìn nhau không muốn về.
Lón lên, tự lập tự làm, nấu một nồi lẩu, beer và rượu vang chuốc mãi không cạn, nói mãi không hết chuyện, chọc nhau mãi không chán, nhưng mắt cứ phải liếc đồng hồ, cell phone reo như chuông báo thức, biết mình phải ra cửa mà chân không muốn bước.
Rất hiếm họa - có lúc tìm được người giữ trẻ, làm hết bổn phận đã hứa với gia đình để có một buổi tối lang thang trên phố.
Lúc bé, lọc cọc cái xe đạp cũ, có lúc đèo thêm con bạn, nghiến răng nghiến lợi leo cái dóc Hồng Thập Tự, tụm ba tụm bẩy ăn chè rồi vô rạp coi "Ba hạt dẻ thần", ôi chao sao tuyệt vời, ước ao có ngày mình được chảy nhảy trong tuyết trắng, co ro bên lò sưởi nhâm nhi hạt dẻ nướng thơm phức.
Lớn lên, cưỡi "ngựa sắt" oai phong, rồ máy phóng xe, gió thổi tóc bay tứ phương. Không thèm ăn chè và xem phim mà đến quán 3A, gọi cocktails, nghe ca sĩ thứ thiệt, nghe ban nhạc sống, ôi chao cũng tuyệt vời nhưng không còn thầy mình muốn ước ao điều gì chỉ thấy thật mãn nguyện với tất cả nhứng gì mình có.
Mùng 1 Tết
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau.
Chúc cho trăm tuổi bạc đầu râu
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu ?
Phen này ắt hẳn gà ăn bạc
Ðồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Ðứa thì mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bẩy được vuông tròn.
Phố phường chật hẹp người đông đúc.
Bồng bế nhau lên nó ở non.
Bắt chước ai ta chúc mấy lời:
Chúc cho khắp hết ở trong đời,
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước,
Sao được cho ra cái giống người.
Trần Tế Xương (tự Tú Xương)
Mỗi cái Tết đến, không ai bảo nhưng mình lại cứ ráng đi tìm lại chính mình trong ánh mắt bạn bè trong những mẩu chuyện tuy xa mà gần ấy. Quanh đi quẩn lại, chẳng muốn mình già đi mà cũng đành chấp nhận. Chỉ hy vọng lòng mình vẫn trê như xưa.

Nhớ mãi Ánh Nguyệt đứng đợi ngoài phi trường, tay cầm bó hoa lan, mắt long lanh lệ. Con bạn từ hồi lớp 3 của mình vẫn cái dáng thanh tú và nụ cười thật hiền hòa, vấn cái giọng Nam kỳ thật ngọt nhắc lại chuyện năm xửa xưa.
Mình cũng không ngờ gặp lại Trung, Thu Lan, Hải Đường, Ngọc Ánh, Lưu, Tấn, Mai Hằng, Nga, Kim Hồng, Hồng Oanh, Thu Thúy, Thúy Thanh. Bạn chở mình ra cái bùng binh Lê Lợi, ngồi xệp xuống vệ đường, nhai ngấu nghiến mực nướng ép mỏng chấm tương ớt, rồi ghé Tân Định ăn mì quảng. Nửa đêm lái xe đến nhà của Lwu bên cư xá Thanh Đa, réo ơi ới rủ đi uống cà phê ngoài bờ sông, vừa đập muỗi, vừa tán dóc, vui quá là vui.
Khi nào mình lại được ngồi nhâm nhi ốc luộc, cắn miếng xoài chua chấm nước mắm, hở bạn ??
Chị lấy dao phay xắt thịt heo thành từng lát bóng nhẫy, ướp hành hương, rắc tiêu, muối, tí bột ngọt. Bàn tay ngón thon dài của chị xoa những lát thịt mượt màng, con heo này thật có phước.
Mẹ lấy đũa cả ghế nồi đậu vàng ươm, hương đậu chín bùi bay khắp nhà, làm mình nuốt vội nước miếng.
Lá dứa là phần nhỏ bé của mình, vò nát, vắt nước, trộn đều vô gạo. Bạn có nhìn thấy không, nhứng hạt gạo trắng mũm mĩm được mặc áo xanh, hình như bớt hẳn cái vẻ trơ trẽn lúc nẫy.
Chị vo đậu vửa được anh giã mịn thành những quả banh rồi đưa cho mình thái mỏng. Con bé thỉnh thoảng lén lén bỏ vào miệng một lát. Đậu vừa ngọt, vừa bùi, thêm cái cảm giác ăn vụng, tuyệt vời quá sức.
Anh khiêng ra vài khuôn bánh vửa đóng, thật vuông vắn.
Mình đặt giây tước từ ống tre non, trải lá trao cho chị.
Chị đổ gạo nếp xanh thơm, nén đậu, xếp thịt mỡ hành, lại nén đậu, cuối cùng là gạo nếp, nhìn tay chị thoan thoát mà thương chị. Chị đưa qua cho Mẹ đè bốn góc rồi gói thật chặt.
Mẹ đưa cho anh xếp vào cái nồi làm bằng thùng thiếc, một năm được lôi ra xài một lần.
Khi thùng đầy đến miệng, anh đổ nước sôi xùng xục vào và châm thêm củi.
Mẹ vẫn còn ngồi đấy, gói vội vài cái hình bánh ú cho con bé, tội nghiệp nó nhỏ nhất, để nó có bánh ăn sớm.
3 tiếng sau, con bé, miêng cười toe toét, nhâm nhi cái bánh ú, dù chỉ gạo và đậu nhưng ngon vô cùng, .
10 tiếng sau, khi gà vửa gáy, mẹ vớt một cái ra xem, bàn tay thiện nghệ của mẹ thăm hỏi chiếc bánh trong sự im lặng nhẹ nhàng, không ai nghe họ nói chuyện, nhưng qua ánh mắt của mẹ, hình như mẹ rất hài lòng. Thế là bánh được vớt ra, nén gạch và ở đó đến mùng Một.
Ôi trời !! Bạn thốt lên, sao cực nhọc quá vậy, thì giờ đâu, hơi sức đâu, xách xe ra chợ Mom khiêng về vài cặp bánh - 20 phút từ lúc rời nhà đến lúc bày bánh lên bàn - còn 20 tiếng tha hồ coi phim, nói chuyện phone, email, lượn mạng, ngủ khò ... Cái nào sướng hơn ??
Bánh Tét- Tại sao không gọi là bánh "Tết" ?
Bánh Dầy và Bánh Chưng - Nếu tượng trưng cho Trời và Đất thì ông bà mình lúc đó quả chưa biết về Galileo bạn nhỉ ?
Còn đúng mươi ngày nữa Saigon tưng bừng đón xuân Tân Mão - cũng may mà chưa xuân Quý Mão (2063). Ấy vậy bạn có cảm thấy mình sắp phải chia tay tuổi xuân bay bổng chưa nhỉ? Đã phải đeo kiếng lão, cứ tưởng email đã gửi nên vội vàng kết luận không ai yêu mình đủ để trả lời, quá giờ ăn có 5 phút mà đã gắt gỏng, ra đường mới nhớ tóc rối bung, quên chìa khóa, bị cảnh sát gọi lại vì chạy quá chậm ... những chiệu trứng rất khó thương và thật khó tránh.
Họa hoằn lắm mới có được dăm ba phút như hôm nay, tự dưng nhớ da diết những cái Tết đã đi qua và tất cả những gương mặt trong cái khoảnh khắc vui nhộn ấy.
Không biết bạn thì sao, chứ Tết của mình là cả một bầu trời mơ ước: quần áo mới, dầy dép được thay, có đồng cắc bỏ vào heo hoặc đi lắc bầu cua, xem cải lương, xem văn nghệ xuân vội trước khi bị cúp điện ... Nhưng thú vị nhất có lẽ là cái vinh hạnh tham gia báo Xuân trong trường TV, chuẩn bị tiết mục Xuân, tham dự hội Xuân và tham gia Tất Niên của lớp.
Hội Xuân TV - Dĩ nhiên là chỉ được một lần Xuân 1975 ấy. Hãy nhìn lại vài hình ảnh, mình biết bạn sẽ chép miệng tiếc mình quá nhỏ bé, hình thì không. Nhưng ráng nhớ, ráng tưởng tượng, chịu khó tí ...
.
Không ai bảo ai, răng đứa ni rủ đứa nọ xách xe đến điểm hẹn khai trương ngày thứ nhì của năm.Lúc bé, kinh tế hạn hẹp, cắn hạt dưa, vài miếng mứt dừa trắng ngà ngà, sang lắm được miếng bánh tét, vài con tôm khô nằm len lén trong dĩa củ kiệu, vậy thôi mà thích thú lăm, ngồi nhìn nhau không muốn về.
Lón lên, tự lập tự làm, nấu một nồi lẩu, beer và rượu vang chuốc mãi không cạn, nói mãi không hết chuyện, chọc nhau mãi không chán, nhưng mắt cứ phải liếc đồng hồ, cell phone reo như chuông báo thức, biết mình phải ra cửa mà chân không muốn bước.
Rất hiếm họa - có lúc tìm được người giữ trẻ, làm hết bổn phận đã hứa với gia đình để có một buổi tối lang thang trên phố.Lúc bé, lọc cọc cái xe đạp cũ, có lúc đèo thêm con bạn, nghiến răng nghiến lợi leo cái dóc Hồng Thập Tự, tụm ba tụm bẩy ăn chè rồi vô rạp coi "Ba hạt dẻ thần", ôi chao sao tuyệt vời, ước ao có ngày mình được chảy nhảy trong tuyết trắng, co ro bên lò sưởi nhâm nhi hạt dẻ nướng thơm phức.
Lớn lên, cưỡi "ngựa sắt" oai phong, rồ máy phóng xe, gió thổi tóc bay tứ phương. Không thèm ăn chè và xem phim mà đến quán 3A, gọi cocktails, nghe ca sĩ thứ thiệt, nghe ban nhạc sống, ôi chao cũng tuyệt vời nhưng không còn thầy mình muốn ước ao điều gì chỉ thấy thật mãn nguyện với tất cả nhứng gì mình có.
Mùng 1 Tết
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau.
Chúc cho trăm tuổi bạc đầu râu
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu ?
Phen này ắt hẳn gà ăn bạc
Ðồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Ðứa thì mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bẩy được vuông tròn.
Phố phường chật hẹp người đông đúc.
Bồng bế nhau lên nó ở non.
Bắt chước ai ta chúc mấy lời:
Chúc cho khắp hết ở trong đời,
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước,
Sao được cho ra cái giống người.
Trần Tế Xương (tự Tú Xương)
... 30 Tết ...
Thịt lợn, gà luộc, miến nầu măng, nấm đắp giò, cải xanh xào lòng ... xin dâng ông bà và cha mẹ những món ăn thuần túy, công quả của một năm vất vả, ráng vươn lên trong cái kinh tế khắc khoải mà không đánh nhau chảy máu đầu, chịu khó vật lộn với tạo hóa lúc nóng lúc lạnh thất thường lụt lội và giá tuyết.
Xin thắp nhánh hương cho nhứng người đá khuất.
Thịt lợn, gà luộc, miến nầu măng, nấm đắp giò, cải xanh xào lòng ... xin dâng ông bà và cha mẹ những món ăn thuần túy, công quả của một năm vất vả, ráng vươn lên trong cái kinh tế khắc khoải mà không đánh nhau chảy máu đầu, chịu khó vật lộn với tạo hóa lúc nóng lúc lạnh thất thường lụt lội và giá tuyết.
Xin thắp nhánh hương cho nhứng người đá khuất.
... 29 Tết
Quần áo mới: checked.
Bao tiến lì xì: checked.
Bầu cua cá cọp: checked.
Hạt dưa, tràng pháo, bánh chưng xanh: checked.
Bạn xưa: not checked (thở dài ...)
Quần áo mới: checked.
Bao tiến lì xì: checked.
Bầu cua cá cọp: checked.
Hạt dưa, tràng pháo, bánh chưng xanh: checked.
Bạn xưa: not checked (thở dài ...)
... 28 Tết
Hôm nay đưa ông Táo về trời đúng không nhỉ? Xin nhắn với Táo năm rồi đứa nào cũng ngoan ngoãn, ăn ở hiền lành, vẫn thương bạn, cắn nhau đấy rội lại xí xóa. Tào có xướng thì nhớ dùng lời hay ý đẹp Táo nhé.
Hôm nay đưa ông Táo về trời đúng không nhỉ? Xin nhắn với Táo năm rồi đứa nào cũng ngoan ngoãn, ăn ở hiền lành, vẫn thương bạn, cắn nhau đấy rội lại xí xóa. Tào có xướng thì nhớ dùng lời hay ý đẹp Táo nhé.
4 ngày trước Tết ....
5 ngày trước Tết ....
Từ sáng sớm, đã vui buồn lẫn lộn, nghe giọng bạn mà mình không khỏi ứa nước mắt, lần này về Little Saigon mong gặp được bạn hơn bao giờ hết. Có lẽ cái tương lai không ai tính trước làm bạn và mình gần gũi hơn chăng. Chỉ biết cám ơn cái may mắn mình được tận hưởng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bạn vẫn tay bắt mặt mừng, thật lòng mừng.6 ngày trước Tết ....
Tất Niên 1981 Cũng thứ sáu, cũng buổi trưa nắng đẹp như hôm nay - Hạnh phúc sao nhớ lại ngày ấy. Kim Thanh đàu, Tú Anh đâu, Việt Anh đâu, làm ơn dóng lại vở kịch "Anh Ba lấy dzợ". Trình đâu ôm cây đàn với cái giáng nghệ sĩ, vai gầy so trong cái áo sơ-mi sọc và búng ngón tay thư sinh cho tiếng đàn thùng vang ra đến hành lang. Tú Anh, Thu Lan, Mai Nhiên, Kim Thanh, Kim Oanh, Nam Bình, Ngọc Ánh, Kim Liên, Thu Thúy, Ngọc Huyền, Đình Trung, Quý Lưu, Tấn, Trân, Mai Hằng, Đào, Bảo Thu, Hải Đường, Mai, Nga, Duy, Dương, Tài, Phượng, Hương ... đâu về quây quần bên bàn học với cô Phương Chi, ăn bánh, cắn hạt dưa, chọc nhau chí chóe ...Mỗi cái Tết đến, không ai bảo nhưng mình lại cứ ráng đi tìm lại chính mình trong ánh mắt bạn bè trong những mẩu chuyện tuy xa mà gần ấy. Quanh đi quẩn lại, chẳng muốn mình già đi mà cũng đành chấp nhận. Chỉ hy vọng lòng mình vẫn trê như xưa.

7 ngày trước Tết ....
Saigon chắc đã bầy đầy hoa quả, quà bánh, người đi tấp nập, xe cố mắng xéo nhau. Mình không thể quên được cái Tết đầu tiên về lại Saigon. Cái Tết 1995 ấy mính bước xuống sân bay khóc bao nhiêu thì lúc lên máy bay về lại đất người khóc cũng chừng ấy. Nhớ mãi Ánh Nguyệt đứng đợi ngoài phi trường, tay cầm bó hoa lan, mắt long lanh lệ. Con bạn từ hồi lớp 3 của mình vẫn cái dáng thanh tú và nụ cười thật hiền hòa, vấn cái giọng Nam kỳ thật ngọt nhắc lại chuyện năm xửa xưa.
Mình cũng không ngờ gặp lại Trung, Thu Lan, Hải Đường, Ngọc Ánh, Lưu, Tấn, Mai Hằng, Nga, Kim Hồng, Hồng Oanh, Thu Thúy, Thúy Thanh. Bạn chở mình ra cái bùng binh Lê Lợi, ngồi xệp xuống vệ đường, nhai ngấu nghiến mực nướng ép mỏng chấm tương ớt, rồi ghé Tân Định ăn mì quảng. Nửa đêm lái xe đến nhà của Lwu bên cư xá Thanh Đa, réo ơi ới rủ đi uống cà phê ngoài bờ sông, vừa đập muỗi, vừa tán dóc, vui quá là vui.
Khi nào mình lại được ngồi nhâm nhi ốc luộc, cắn miếng xoài chua chấm nước mắm, hở bạn ??
8 ngày trước Tết ....
Mẹ mở giỏ, kêu con gái xếp lá dong, ngâm gạo nếp, sàng đậu.Chị lấy dao phay xắt thịt heo thành từng lát bóng nhẫy, ướp hành hương, rắc tiêu, muối, tí bột ngọt. Bàn tay ngón thon dài của chị xoa những lát thịt mượt màng, con heo này thật có phước.
Mẹ lấy đũa cả ghế nồi đậu vàng ươm, hương đậu chín bùi bay khắp nhà, làm mình nuốt vội nước miếng.
Lá dứa là phần nhỏ bé của mình, vò nát, vắt nước, trộn đều vô gạo. Bạn có nhìn thấy không, nhứng hạt gạo trắng mũm mĩm được mặc áo xanh, hình như bớt hẳn cái vẻ trơ trẽn lúc nẫy.
Chị vo đậu vửa được anh giã mịn thành những quả banh rồi đưa cho mình thái mỏng. Con bé thỉnh thoảng lén lén bỏ vào miệng một lát. Đậu vừa ngọt, vừa bùi, thêm cái cảm giác ăn vụng, tuyệt vời quá sức.
Anh khiêng ra vài khuôn bánh vửa đóng, thật vuông vắn.
Mình đặt giây tước từ ống tre non, trải lá trao cho chị.
Chị đổ gạo nếp xanh thơm, nén đậu, xếp thịt mỡ hành, lại nén đậu, cuối cùng là gạo nếp, nhìn tay chị thoan thoát mà thương chị. Chị đưa qua cho Mẹ đè bốn góc rồi gói thật chặt.
Mẹ đưa cho anh xếp vào cái nồi làm bằng thùng thiếc, một năm được lôi ra xài một lần.
Khi thùng đầy đến miệng, anh đổ nước sôi xùng xục vào và châm thêm củi.
Mẹ vẫn còn ngồi đấy, gói vội vài cái hình bánh ú cho con bé, tội nghiệp nó nhỏ nhất, để nó có bánh ăn sớm.
3 tiếng sau, con bé, miêng cười toe toét, nhâm nhi cái bánh ú, dù chỉ gạo và đậu nhưng ngon vô cùng, .
10 tiếng sau, khi gà vửa gáy, mẹ vớt một cái ra xem, bàn tay thiện nghệ của mẹ thăm hỏi chiếc bánh trong sự im lặng nhẹ nhàng, không ai nghe họ nói chuyện, nhưng qua ánh mắt của mẹ, hình như mẹ rất hài lòng. Thế là bánh được vớt ra, nén gạch và ở đó đến mùng Một.
Ôi trời !! Bạn thốt lên, sao cực nhọc quá vậy, thì giờ đâu, hơi sức đâu, xách xe ra chợ Mom khiêng về vài cặp bánh - 20 phút từ lúc rời nhà đến lúc bày bánh lên bàn - còn 20 tiếng tha hồ coi phim, nói chuyện phone, email, lượn mạng, ngủ khò ... Cái nào sướng hơn ??
9 ngày trước Tết ....
Bánh Chưng - Tại sao không gọi là bánh "Trưng" ? Bánh Tét- Tại sao không gọi là bánh "Tết" ?
Bánh Dầy và Bánh Chưng - Nếu tượng trưng cho Trời và Đất thì ông bà mình lúc đó quả chưa biết về Galileo bạn nhỉ ?
10 ngày trước Tết ....
Tết Nguyên Đán - Theo Hán ngữ, "đán" là bình minh, "nguyên" là đầu tiên. "Nguyên Đán" là ngày hội chào mừng cái bình minh đầu tiên của một năm - vậy đó. Bạn đã và đang sửa xoạn gì cho Tết Nguyên Đán 2011 ?Còn đúng mươi ngày nữa Saigon tưng bừng đón xuân Tân Mão - cũng may mà chưa xuân Quý Mão (2063). Ấy vậy bạn có cảm thấy mình sắp phải chia tay tuổi xuân bay bổng chưa nhỉ? Đã phải đeo kiếng lão, cứ tưởng email đã gửi nên vội vàng kết luận không ai yêu mình đủ để trả lời, quá giờ ăn có 5 phút mà đã gắt gỏng, ra đường mới nhớ tóc rối bung, quên chìa khóa, bị cảnh sát gọi lại vì chạy quá chậm ... những chiệu trứng rất khó thương và thật khó tránh.
Họa hoằn lắm mới có được dăm ba phút như hôm nay, tự dưng nhớ da diết những cái Tết đã đi qua và tất cả những gương mặt trong cái khoảnh khắc vui nhộn ấy.
Không biết bạn thì sao, chứ Tết của mình là cả một bầu trời mơ ước: quần áo mới, dầy dép được thay, có đồng cắc bỏ vào heo hoặc đi lắc bầu cua, xem cải lương, xem văn nghệ xuân vội trước khi bị cúp điện ... Nhưng thú vị nhất có lẽ là cái vinh hạnh tham gia báo Xuân trong trường TV, chuẩn bị tiết mục Xuân, tham dự hội Xuân và tham gia Tất Niên của lớp.
Hội Xuân TV - Dĩ nhiên là chỉ được một lần Xuân 1975 ấy. Hãy nhìn lại vài hình ảnh, mình biết bạn sẽ chép miệng tiếc mình quá nhỏ bé, hình thì không. Nhưng ráng nhớ, ráng tưởng tượng, chịu khó tí ...
- 6A3 trưởng ban báo chí Trần Thanh Thủy, văn nghệ Nguyễn Thanh Thủy
- Đóng góp tiết mục "Cô Bé Ngủ Trong Rừng"- Vân Trang trong vai cô bé, Liên Phượng nai vàng, thỏ Ngọc, voi Tố Phương, ... xúng xính bước ra theo điệu bài hát "Có những con nai xinh trong rừng, chúng hát ca vang lừng, chúng múa ca tưng bừng, mắt ngước lên bầu trời xanh xanh ..."
.
Friday, December 24, 2010
Quê Hương- Tình người
Tuần lễ cuối tháng mười,tôi nhận được email cua chị Hải Lý ,kêu goi mọi người,hãy cùng nhau,chung vai tổ chức một buổi Văn Nghệ Thiện nguyện ,kết hợp với Hội VNED bên Pháp,cứu trợ nạn nhân chất độc da cam,đồng thời hướng về miền Trung trong cơn lũ.
Người Vietnam sống khắp năm châu,có ai mà không yêu Quê Hương, Dân tôc.Tôi đặc biệt đề cao tính nhân bản của người Vietnam. Câu ca dao:" Một miếng khi đói bằng một gói khi no" hay " Một con ngựa đau,cả tàu không ăn cỏ". Trên tinh thần tương thân ,tương trợ,chúng tôi hăng hái nhận lãnh nhiệm vụ. Anh Minh lo phần in ấn,anh Hào lo viết lời cho chương trình, anh Hưng dịch thuật sang tiếng Đức,anh Sơn trang trí sân khấu,Hải Lý nhiệm vụ chính điều phối chương trình,dàn dựng tiết mục múa,chị Vàng,Hiền phụ trách Ẩm thực,cùng với sự góp sức của Nhu,Tam,Nga,Hau..
Ngày giờ ấn định cho Chương trình vào tháng 11,20 tây,địa điểm Hội trường Eschborn,nghệ sĩ chính Hà Chương,biểu diễn đàn bầu Danh Thuân -sáo trúcTừ 11 sáng,chúng tôi đã có mặt tại Eschborn,các anh lãnh trọng trách sắp đặt bàn ghế,người lo âm thanh,đặt máy quay,camera,ánh sáng,các chị lo quầy ẩm thực,bày biên.Chúng tôi chuẩn bị đón quan khách với cảm giác hạnh phúc khó tả, giống như một đại gia đình tràn đầy tình thương yêu,đoàn kết,chung vai vì Miền Trung thương yêu
18h Chương trình khai mạc,với đôi lời phát biểu của chi Hải Lý,chi Loan- chủ tịch Hội VNED,về mục đích cao đẹp ,góp bàn tay nhân ái xoa dịu nỗi đau khổ của nạn nhân chất độc cam ,hậu quả của cuộc chiến tranh.
Phần Văn nghệ mở màn bằng bài Dân ca Nam bộ " Ru con" tiếng đàn bầu da diết qua bàn tay tài nghệ của Hà Chương,làm chúng tôi nhớ quê nhà,nứơc mắt long lanh. Cứ như thế Hà Chương và Danh Thuân ,đàn bầu hòa quyện voi tiếng sáo,khoan thai,trầm bỗng,đầy bản sắc dân tộc làm ngây ngất bao khán gia
Tiếp theo là vũ khúc " Mái đình làng biển" thật tuyệt vời do HaiLy,Thanh Lam, Thu Hà ,trong tà áo dài tứ thân, 3 cô ví như những thân cò với động tác uyển chuyển,nhịp nhàng,mê hoặc moi nguoi.
" áo dài tung tăng cuối phố,em ngây thơ trong trắng "( Hà Chương)
15 cô bé trình diễn fashion áo dài,thật tha thướt,đáng yêu.Màn kịch dược dàn dựng bởi Du -anh chàng có khuôn mặt đẹp trai,va` Thanh Lam duyên dáng,nhận được nhiều tràng vỗ tay khen thưởng của khán giả Đức và các em Thu Hà hát dân ca 3 miền điệu nghê. Ngoài ra có thêm nhạc sĩ người Ý Bruno góp mặt ,hát tặng đêm Văn nghệ ,bài nhac do chính ông sáng tác.Hai tiếng trôi qua,chương trình Văn nghệ kết thúc thành công,mỹ mãn,nhận được nhiều lời khen ,tán thưởng cua thính giảChúng tôi đặt biệt tri ân khán giả,các nhà tài trợ,các nhà hảo tâm Việt và Đức. Chính khán giả mới la những nhân vật đóng góp cho thành tựu của buổi Văn nghệ thiện nguyên.Khán giả không quản ngại đường xa,đến dự Van nghe, đóng góp tiền bac.những đồng tiền cứu trợ mà chúng tôi quyên góp được,còn chuyen chở cả một tấm lòng với Quê hương Vietnam!
Lời kết:
Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng ,để làm gì,em biết không,để gió cuốn đi( Trinh Cong Sơn)
Tôi xin gió hãy thổi bay xa thêm mối chân tình,thấm đẫm tình ngườigiúp đỡ lẫn nhau,trong cơn hoạn nạn,chia sẻ với người dân nghèo VN,còn khổ cực,còn vất cả vì thiên tai,bịnh tật,còn gánh chịu hậu quả của chiến tranh để lại.Xin gió hãy đem lời thì thầm cảm ơn của tôi đến với mọi người Vietnam khắp tỉnh thành nước Đức Frankfurt,Aachen,Stuttgart...Tất cả đang một lòng hướng về Miền Trung thương yêu!
Tình người thật cao đẹp!
NgocBich
Người Vietnam sống khắp năm châu,có ai mà không yêu Quê Hương, Dân tôc.Tôi đặc biệt đề cao tính nhân bản của người Vietnam. Câu ca dao:" Một miếng khi đói bằng một gói khi no" hay " Một con ngựa đau,cả tàu không ăn cỏ". Trên tinh thần tương thân ,tương trợ,chúng tôi hăng hái nhận lãnh nhiệm vụ. Anh Minh lo phần in ấn,anh Hào lo viết lời cho chương trình, anh Hưng dịch thuật sang tiếng Đức,anh Sơn trang trí sân khấu,Hải Lý nhiệm vụ chính điều phối chương trình,dàn dựng tiết mục múa,chị Vàng,Hiền phụ trách Ẩm thực,cùng với sự góp sức của Nhu,Tam,Nga,Hau..
Ngày giờ ấn định cho Chương trình vào tháng 11,20 tây,địa điểm Hội trường Eschborn,nghệ sĩ chính Hà Chương,biểu diễn đàn bầu Danh Thuân -sáo trúcTừ 11 sáng,chúng tôi đã có mặt tại Eschborn,các anh lãnh trọng trách sắp đặt bàn ghế,người lo âm thanh,đặt máy quay,camera,ánh sáng,các chị lo quầy ẩm thực,bày biên.Chúng tôi chuẩn bị đón quan khách với cảm giác hạnh phúc khó tả, giống như một đại gia đình tràn đầy tình thương yêu,đoàn kết,chung vai vì Miền Trung thương yêu
18h Chương trình khai mạc,với đôi lời phát biểu của chi Hải Lý,chi Loan- chủ tịch Hội VNED,về mục đích cao đẹp ,góp bàn tay nhân ái xoa dịu nỗi đau khổ của nạn nhân chất độc cam ,hậu quả của cuộc chiến tranh.
Phần Văn nghệ mở màn bằng bài Dân ca Nam bộ " Ru con" tiếng đàn bầu da diết qua bàn tay tài nghệ của Hà Chương,làm chúng tôi nhớ quê nhà,nứơc mắt long lanh. Cứ như thế Hà Chương và Danh Thuân ,đàn bầu hòa quyện voi tiếng sáo,khoan thai,trầm bỗng,đầy bản sắc dân tộc làm ngây ngất bao khán gia
Tiếp theo là vũ khúc " Mái đình làng biển" thật tuyệt vời do HaiLy,Thanh Lam, Thu Hà ,trong tà áo dài tứ thân, 3 cô ví như những thân cò với động tác uyển chuyển,nhịp nhàng,mê hoặc moi nguoi.
" áo dài tung tăng cuối phố,em ngây thơ trong trắng "( Hà Chương)
15 cô bé trình diễn fashion áo dài,thật tha thướt,đáng yêu.Màn kịch dược dàn dựng bởi Du -anh chàng có khuôn mặt đẹp trai,va` Thanh Lam duyên dáng,nhận được nhiều tràng vỗ tay khen thưởng của khán giả Đức và các em Thu Hà hát dân ca 3 miền điệu nghê. Ngoài ra có thêm nhạc sĩ người Ý Bruno góp mặt ,hát tặng đêm Văn nghệ ,bài nhac do chính ông sáng tác.Hai tiếng trôi qua,chương trình Văn nghệ kết thúc thành công,mỹ mãn,nhận được nhiều lời khen ,tán thưởng cua thính giảChúng tôi đặt biệt tri ân khán giả,các nhà tài trợ,các nhà hảo tâm Việt và Đức. Chính khán giả mới la những nhân vật đóng góp cho thành tựu của buổi Văn nghệ thiện nguyên.Khán giả không quản ngại đường xa,đến dự Van nghe, đóng góp tiền bac.những đồng tiền cứu trợ mà chúng tôi quyên góp được,còn chuyen chở cả một tấm lòng với Quê hương Vietnam!
Lời kết:
Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng ,để làm gì,em biết không,để gió cuốn đi( Trinh Cong Sơn)
Tôi xin gió hãy thổi bay xa thêm mối chân tình,thấm đẫm tình ngườigiúp đỡ lẫn nhau,trong cơn hoạn nạn,chia sẻ với người dân nghèo VN,còn khổ cực,còn vất cả vì thiên tai,bịnh tật,còn gánh chịu hậu quả của chiến tranh để lại.Xin gió hãy đem lời thì thầm cảm ơn của tôi đến với mọi người Vietnam khắp tỉnh thành nước Đức Frankfurt,Aachen,Stuttgart...Tất cả đang một lòng hướng về Miền Trung thương yêu!
Tình người thật cao đẹp!
NgocBich
Wednesday, November 3, 2010
Những mảnh rời, tôi riêng
Đầu ngày, mở máy, nhận được e-mail của người bạn thân gửi từ bên kia bờ Đại Tây Dương, kèm theo bích chương "Du Tử Lê, 50 Năm Trên Ngọn Tình Sầu - Houston - 18.11.2007". Ảnh chụp dáng người gầy, đứng nghiêng, tay chống dù, nhìn ra biển-chốn bao la. Vậy là chú Lê làm thơ đã năm mươi năm, từ trước khi tôi sinh ra, và tiếp tục công việc của mình trong khi tôi lớn lên, biết yêu, tập tành tính-thói, vào đời, rời Việt Nam đi Pháp, và xa xứ vừa đúng hai mươi năm. Bao nhiêu dòng chữ đã được viết ra, thơ, trường thi, tuỳ bút, hồi ký… Bao nhiêu tâm tình đã trút xuống, tuôn tràn, chảy trào giữa ngàn ngàn trang giấy, rồi bốc bay theo giai điệu của hàng trăm bản nhạc tháp thêm cánh vào hồn thơ. Đó là một con người muốn gom hết tất cả mọi điều mọi sự vào tâm hồn mình, dù hình hài da thịt bao bọc nó lại khá khiêm nhường, nhỏ nhắn. Đó là một con người có sức hút mãnh liệt, dù chỉ với dáng, điệu khoan hoà, giọng, lời từ tốn. Đó là một con người cô đơn vô-cùng-tận.
Viết cho chú. Viết về chú. Tôi cũng đã viết như thế, lúc này lúc khác, với từng ý rời, vụn như những mảnh puzzle khúc khắc, hay những tờ nhật ký ngoáy vội trên chuyến métro quên cả ghi ngày ghi tháng. Gom những-mảnh-nghĩ ấy vào đây, những mong khi ghép lại với nhau, chúng sẽ tạo được chân dung một người tôi thường nhớ về, nhớ đến, chân dung chú Lê nhìn bằng con mắt thật của chính tôi, hay, đúng hơn, chính là chân dung tự hoạ của cõi riêng-tôi, với đường nét sắc màu nhuộm đậm hơi hướm thơ văn từ chú?
Viện Cớ
…Tôi đọc lại bài thơ thêm một lần nữa. Có câu cứ níu lấy mắt, không muốn cho dời sang trang khác:
Chân đi xa, chưa bước khỏi bóng mình
Ừ, như vậy thật! Hoạ chăng chỉ có Peter Pan một lần ham chơi làm mất bóng, phải nhờ cô bé Wendy khâu lại vào chân. Hoạ chăng chỉ có anh chàng cao bồi lãng tử Lucky Luke bắn nhanh hơn cái bóng của chính mình. Hay, cổ tích hơn, là chiếc bóng loà nhoà in vách của người thiếu phụ năm xưa dỗ con mà đành chịu nỗi oan khiên cùng chồng. Còn thì, bóng cứ đổ dài dưới đèn, dưới trăng, hay bóng thu tròn lại quanh chân giờ chính ngọ, vẫn là nó, đen điu, nhẫn nại, theo ta từng bước một, suốt cả cuộc đời. Tôi yêu hình ảnh mà câu thơ vẽ ra, yêu cả cái tựa đề của bài: “Chim soải cánh, rớt tiếng về Nam Hải”, và quyết định sẽ hát nó lên.
Không biết ngâm thơ, tôi tìm cách đem nhạc điệu quyện vào lời để hát. Bài thơ có thể đọc được bằng mắt, bằng tiếng nói, bằng các nốt nhạc. Âm thanh và ngôn từ, đâu có gì xa lạ với nhau, phải không? Tôi hát lên bốn khổ thơ, có tim, mắt, vai, tóc, có nỗi xót xa của “Rừng thở miết nỗi tàn phai dã thú”, của “Tình lửa ngọn nghìn sau thôi cháy đỏ”, có sự tiếc nuối ngẩn ngơ khi “Năm mươi tuổi, hốt ngộ rằng mất mát, Bỗng làm nên bao sợi bạc quanh đầu”. Nhưng tất cả những điều ấy, người thơ vẫn cứ phải làm bộ che dấu đi, thường tình viện cớ nước mắt rơi chỉ vì hạt bụi vô tình bay vào. Con người sao lại phải nhân danh, viện cớ để làm điều này điều nọ, để che đậy những cảm xúc thật, yếu đuối hoặc giả trá của mình? Vì thế, tôi muốn gọi to tên: “Viện cớ”. Bài hát, với những đoạn buồn, cung thứ, trúc trắc đầy ám ảnh kịch tính, được viết xong vào giữa năm 1992.
Bẵng đi vài năm, một ý nhạc tươi hơn quay về, tôi để cho những sợi tóc chiều hôm thiếu mụn khói quê nhà một khoảng trưởng lênh đênh sáng trên nền tối mờ mịt của “Viện cớ” và quyết định gửi bài hát hoàn tất - như một lời cảm ơn, một món quà tặng, một sự chia xẻ - đến người đã viết xuống những lời thơ. Bài hát, như thế, trở thành chiếc cầu nối liền mối liên lạc thâm tình giữa chú Lê và tôi, từ đó.
Diễm
Diễm hỏi tôi:
- Đọc văn Du Tử Lê chưa?
Tôi nhớ khi ấy, chân ướt chân ráo đến Paris, thơ Du Tử Lê có đọc, có nghe hát, nhưng văn của ông viết, thì chưa. Diễm kéo tôi đến tủ sách của thư viện, lôi ra một cuốn cũ mèm, bìa long, có dán choàng băng keo bên ngoài.
- Nè, đem về nhà mà nghiền ngẫm, Diễm thích văn của Du Tử Lê lắm, nên gặp ai cũng muốn giới thiệu.
Rồi Diễm rời tôi và Du Tử Lê, ra ôm đàn, ôm nhạc Trịnh Công Sơn vào lòng và rủ mọi người cùng hát.
Diễm mình hạc xương mai (*), Diễm gầy như liễu trong thơ cổ (**) hay Diễm của xứ hoa đào thấp thoáng tà áo tím, êm, nhẹ, chỉ cho tôi xem một mặt khác của ca khúc Trịnh Công Sơn, của văn chương Du Tử Lê. Và tôi hiểu, thế giới này vẫn luôn luôn có người muốn khám phá và biết chiêm ngưỡng cái đẹp tiềm ẩn nơi người khác. Dịu dàng thôi, mà rất diễm.
Thụy
Tôi nghe loáng thoáng ở băng ghế sau, Em nói với cô Hạnh Tuyền:
- Có nhiều người tên Thuỵ quá cô nhỉ...
Chú Lê có nghe thấy không, hay đang mải thả hồn ngắm đèn và người đang trôi ngược trên đại lộ Champs-Elysées? Thành, nếu nghe thấy, chắc chắn, sẽ như nút contact được bật, ào ngay ra: Hãy nói về cuộc đời, khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi, Thuỵ ơi, và tình ơi... (***) như vẫn thường khi, trong những buổi hát cho nhau nghe, hoặc vài lần trình diễn trên sân khấu. Còn như, nếu tôi không đọc thơ, không hát và được phép gọi: Thuỵ-của-tôi? Thuỵ-của-tôi không phải là Thuỵ ngoài đời công thành danh toại, hạnh phúc bên chồng con, rạng rỡ với bạn bè, cũng không phải là Thuỵ với lưỡi dao và mũi nhọn để cắt đứt cuộc tình đầu. Thuỵ-của-tôi mãi luôn luôn là một cô bé hàng xóm của tuổi mới lớn, đầy mộng mơ với những tình cảm vừa chớm, thơm ngọt như viên kẹo đường, áo trắng, váy xanh và tóc ngắn. Thuỵ-của-tôi, thật, không chỉ cách một mặt hồ, mà dường như lúc nào, cũng cách tôi cả một đại dương mênh mông, lúc Thái Bình Dương, khi Đại Tây Dương, xa ngút mắt...
Chú Lê viết bài thơ với những mô tả tỉ mỉ về biến chứng của căn bệnh bướu cổ. Nhạc sĩ Anh Bằng cùng nhiều ca sĩ tên tuổi đã đem lời và giai điệu gửi đi khắp nơi. Thuỵ trở thành một cái tên chung cho các cuộc tình tan vỡ, như những Duyên, Mai, Thuý, Ngọ, Nguyệt, Lan... trước đó. Còn, hình như tôi chưa bao giờ được hỏi: “Vì sao ta yêu nhau?” Vì Thuỵ-của-tôi, ở những lần gặp lại giữa chặng đường ba mươi năm dài dặc, vẫn thế, pha lê trong suốt với nụ cười của con bé Đinh Tiên Hoàng giữa những ngày cuối năm 75, giữa tiếng chuông nhà thờ đổ dồn trong cái lạnh cắt da cắt thịt của một mùa đông Sài Gòn mù sương và rét buốt lạ thường.
Nhón Gót
Trên một tờ báo Xuân, tôi đọc được những câu thơ bị chẻ đôi, gãy gập:
Chào tinh khiết! -Giữa chiều/ tôi/ xế bóng
Như tấm lòng thao thiết cũng gieo neo.
Người nhón gót: nghe mưa về đáy vực
Buồn tôi sâu, hút, tựa nhớ, thương, nào.
Ánh sáng và bóng tối, cao và thấp, âm và dương, quyến luyến và chia lìa. Tôi và Em. Bài thơ được viết vào tháng giêng 2000. Đối với một số người, đó là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới, khi con số 20 tròn trịa đứng trước mỗi năm đã thay thế cho con số 19 thiếu, lẻ. Với những người khác, đây chính là những giờ khắc sau chót của một thế kỷ, khoảng thời gian để ai nấy chờ đợi hồi chuông báo nửa đêm 31.12.2000 rạng ngày 01.01.2001. Ở cái buổi giao thời ấy, Du Tử Lê khẽ khàng thả vầng trăng thứ nhất cho ai đó, xa cách cả một đại dương địa lý.
Buông từng lời chào ở đầu mỗi khổ thơ: chào tinh khiết, chào thơ ấu, chào Quán Thế, chào kỷ niệm, chào định mệnh, ông muốn gửi đến người đọc một bài thơ tình, một bài thơ thiền, một bài thơ tự sự, một bài thơ với nỗi ám ảnh về cái chết. Nhưng tất cả đều đọng lại ở một hình ảnh thật nhỏ nhoi mà cao vợi: người nhón gót. Vói, vươn lên cao, để rồi: thả xuống, cúi xuống, rơi xuống vực sâu của chính mình, tăm tối.
Ý nhạc tuôn ra ngay từ những câu thơ đầu đầy tương phản, nhưng khi bản nhạc viết xong, chưa thật ưng ý, tôi đưa cho Trần Lê Khang xem. Khang giúp tôi điều chỉnh lại phần cuối bài hát và hứa sẽ soạn hoà âm cho tây ban cầm. Tôi muốn giữ lại hình ảnh “Nhón gót” tuyệt đẹp để làm tựa đề và nhờ vợ chồng Kim Tuấn-Bạch Thảo trình bày bài hát này. Tuấn-Thảo nắm rất vững nhạc lý và tự soạn bè cho giọng nữ cao và nam trung. Khi nghe “Nhón gót” đã thu vào CD, thính giả sẽ thấy có sự hoà quyện không thể tách rời giữa tiếng guitare khi đệm khi độc tấu với dòng soprano trong suốt và giọng baryton vững chãi trên nền một nhạc khúc với đoạn trưởng, đoạn thứ, đoạn slow rock lãng đãng, ngậm ngùi, đoạn boston khoan hoà, tự tại. Bài hát là một công trình chung của bốn người đi tìm dựng lại cõi riêng của một người: cõi thơ của người thơ Du Tử Lê.
Gửi Yêu Dấu
Không hiểu tại sao, tôi lại chỉ có duyên viết nhạc khúc từ những bài thơ rời của chú Lê đọc được trên các tạp chí văn học. Nhiều bài thơ, chú đề tặng cho tôi và bạn bè, trân trọng lắm, nhưng tôi không tìm được giai điệu thích hợp để phổ vào. Có phải nhạc đến với thơ cũng do ngẫu hứng, và ta không thể o ép những ý, tứ, thanh, âm lại với nhau để tạo nên một tác phẩm ưng ý?
Giữa năm 2002, tôi muốn mượn lời bài “Thơ Tình Gửi Yêu Dấu, Đầu Thiên Niên Kỷ, Mới” để gửi đến Em điều muốn nói:
Người cho tôi mùi hương
Và, mặt trời giữa ngực,
Môi: thơm biển Hoa Nghiêm,
Trái tim: rừng Bát Nhã.
Và hai năm sau, Em đã cùng Đăng Siêu và Lê Hoài Anh hát lên lời chung khi ca khúc lần đầu tiên được trình bày trước chú Lê, cô Hạnh Tuyền và thính giả:
Người cho tôi đám đông:
-Thấy chúng ta là một.
Trong dáng ngồi Quán Âm
Tôi kiết già nỗi nhớ.
Đã có một cõi chung, điểm giao thoa giữa những tình riêng của từng khu vườn ẩn mật. Em, tôi, mọi người đang đứng ngồi trên dưới sân khấu kia, hẳn phải có một cõi chung: niềm yêu thơ Du Tử Lê. Phải không Em?
Tấn và Vinh
…Sau hai mươi lăm năm, chúng tôi trở về đứng lại trên sân trường cũ, bước vào ngồi xuống băng ghế đã từng ngồi, khoanh tay ngoan trên bàn, và nhìn thấy tóc đứa bạn thân bên cạnh sợi đen chen sợi bạc. Tôi gọi đó là hạnh-phúc-thương-đau, một thứ hạnh phúc nhận biết, sờ nắn được với cái nắm tay, choàng vai gặp mặt và nỗi nghẹn ngào bất lực trước khoảng thời gian, không gian đã đánh mất. Quá khứ nhập vào hiện tại với dáng ngồi hôm nay, với thân ngọc lan vẫn đứng sững ngoài cửa lớp. Nhưng còn rất nhiều chỗ trống, còn dáng con sẻ nhỏ xù lông nằm tắm trong vũng nước mưa đọng cuối hiên, còn mái tóc dài đã cắt, còn đôi mắt vui đã mỏi, còn những chia xa không bao giờ tái ngộ được nữa. Tấn và Vinh, những thằng bạn của ba năm cuối cấp trung học, những thằng bạn của gần ba mươi năm chia lìa trên ba miền đại lục, nhìn nhau trưởng thành, mà vui, mà đau. Chúng tôi cười tiếng cười của lũ học trò trên bốn mươi tuổi, đầy tự tin nhưng đã mất đi quá nhiều nét trong trẻo, hồn nhiên. Sân chơi đã mở rộng ra giữa trường đời, nhưng bạn chơi thân tình, thâm giao, không dễ tìm được nữa.
Rồi Tấn quay về Bắc Mỹ, Vinh ở lại Sài Gòn. Sau chuyến bay dài, tôi đến nhà, mở thùng thư đầy ắp, nâng trên tay món quà quý đầu năm: lời tự sự của những cậu học trò trên sáu mươi tuổi. Như duyên kỳ ngộ, bài viết khơi sâu, đổ đầy thêm những cảm xúc còn đang chan hoà trong tôi. Thêm hai mươi, hai mươi lăm năm nữa, chúng tôi sẽ còn bao nhiêu đứa để họp lại với nhau, để kể, để hát, để đàn, và uống?
Tôi mở trang sách, đọc to cho tôi nghe, và tưởng tượng quanh đây đang có thầy Lê Nguyên Đại, có Vinh, có Tấn và tất cả bạn bè của lớp cũ, mới đó mà rồi cũng xa. Kỷ niệm học trò của chú, học trò hàng Vôi, học trò Chu Văn An, và kỷ niệm của chúng tôi, học trò Taberd, học trò Võ Trường Toản, học trò Trưng Vương, ngỡ khác nhau xa lắm, nhưng thật sự, đều thơm nồng bình minh ấu thơ như nắng đầu ngày đổ tràn lên áo trắng.
Chú Lê
Chị Đặng Mai Lan, chiếc lá mong manh, và chú, nỗi muộn phiền ngũ sắc, đã thay nhau giới thiệu đến mọi người những «Ca khúc của Lê». Có Mộng Trang nhớ ai buồn ngất trên vai áo, có Tố Lan hãy hỏi Chúa đi rồi em sẽ hay, có Mộng Hương kim chỉ khíu tình, có Xuân Thành hát về loài chim bói cá, Hải Sơn nhắc con dế buồn tự tử giữa đêm sương, đã tái sinh thành con dế nghe kinh gióng hồi chuông phổ độ cùng Đăng Siêu. Có Em và Hạnh thầm thì đâu đó… Chú cười vui với cô Tuyền giữa đám đông hay chú ngồi nghiêng một góc, bên khói thuốc, cạnh đám đông, nhìn ra lô nhô nhà cửa Paris một chiều hè nhiều nắng, vẫn là một: con người cô đơn vô-cùng-tận.
Hình như tôi chưa bao giờ thuộc từ đầu đến cuối một bài thơ nào của chú Lê. Nhưng có lần, nằm dài bên biển, dạt ngang một trận bóng mây, nhìn từng vệt nước chém văng nát mặt cát mịn, tôi thảng thốt:
Mưa ở đâu về? như vết thương
Vậy đó, tôi yêu thơ Du Tử Lê, và hiểu nhiều lời nhắn gọi của chú:
Vì thế
Hôm nay,
Chúng ta, những kẻ tật nguyền, cần nhau
Như những giọt lệ,
Những trái tim, tìm nhau.
Cổ Ngư
CHOISY-LE-ROI 10.2007
(*) Trích trong liên-tiểu-khúc «Đoá Hoa Vô Thường» của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
(**) Thơ Nguyên Sa
(***) «Khúc Thuỵ Du», tình ca Anh Bằng, phổ từ thơ Du Tử Lê
Những đoạn in nghiêng còn lại trong bài trích từ thơ, văn và chữ dùng của nhà thơ Du Tử Lê
Subscribe to:
Comments (Atom)


















