Monday, April 4, 2011

Tôi về, Trưng Vương còn đó… nhưng không còn khung cửa Mùa Thu

A3 ơi!
30 năm, tính từ ngày ra Trường… Hôm qua tao trở về Trưng Vương với một lớp training cho chuyên môn… Vẫn là học trò- hiểu theo nghĩa nào đó, vậy mà sao khi chạm vào cửa ngõ dẫn vào Trường, trong tao, Trưng Vương của mình sao xa lạ quá chừng. Và tao- bỗng dưng trở thành khách với nơi chốn mình từng gắn bó ruột rà suốt 7 năm… Thanh âm về bạn bè trong tao bỗng gợn lên như một nhắc nhớ… và tao nhớ quá, nhiều điều…




 A3 ơi!

Con đường đi từ nhà tao đến Trưng Vương vẫn thế: từ Công Lý, rẽ trái vào Thống Nhất, rồi Nguyễn Bỉnh Khiêm…Đến ngã tư Công Lý- Trần Quý Cáp, nhớ làm sao Tố Phương vì hay gặp nhau chỗ này. Rẽ vào Nguyễn Bỉnh Khiêm, con dốc thơ mộng vào trường mình bây giờ đã mở thông thoáng hai đầu, tao không rõ sự thông thoáng đó mang lại gì cho xã hội, nhưng nó không còn giữ được vẻ yên ả, riêng biệt “đặc trưng” của Trưng Vương ngày nào…


A3 ơi!

Cổng trường Trưng Vương đón tao bằng tiếng máy xe ầm ào đủ loại, những đứa học trò có nhiều môn học khác nhau vào trường trên những đồng phục thật kỳ lạ: đứa mặc đồ thể dục, đứa mặc váy, đứa quần tây áo chemise… Tao ngơ ngác không nhận ra tuổi thơ của mình nơi tụi nó… và trong sự “ không nhận ra” quá nhiều bàng hoàng đó, tao ngơ ngẩn gọi tên cái “nhớ” của mình thành lời …

Nhớ từ con dốc bình lặng, chỉ thực sự ríu rít lúc đầu ngày và òa vỡ vào buổi tan trường, nhớ đến những tà áo trắng ùa ra như một đàn thiên nga đông đúc. Nhớ cặp sách e thẹn, hiền hòa, nhớ tiếng cười đùa rộn rã mà không nhốn nháo, không nhăng nhít như hôm nay… nhớ những giờ học êm êm, hành lang vắng lặng, nhớ cả những tiếng gầm của thú vọng ra từ Thảo Cầm Viên, nhớ cồn cào tiếng đàn và tiếng hát thánh ca từ nhà nguyện cuối dốc vọng sang vào buổi xế chiều… Tao nhớ những lúc đùa nghịch của mình. Cái balcon đầy rêu, nơi mình trèo ra hái keo đã bị đập bỏ, những dãy hành lang Trưng Vương giờ cộc cỡn đến buồn…

 A3 ơi!



Tao vẫn biết biến dời vốn là điều phải đến trong đời sống, vậy mà không hiểu sao, khi buộc phải làm khách lạ với ngôi trường mình gắn bó suốt 7 năm thơ bé, trong tao sao cứ nghèn nghẹn một nỗi đau khó bắt thành lời…

Giờ nghỉ trưa, nghe một chị bạn lớn tuổi nhắc bài hát Trưng Vương khung cửa Mùa Thu…thì nỗi nghẹn đó òa vỡ… Tao cố giấu đi cái rưng rưng của mình… vì những khung cửa Trưng Vương vẫn còn đâu đó, nhưng Mùa Thu thì đã đi đâu mất rồi…

A3 ơi! Tao















Tuesday, January 25, 2011

Ăn Tết Mèo ... meo meo ...

Mùng 8 Tết
Hôm nay nhận được lá thơ đã ngủ quên từ Tết 2006, năm nay mới tỉnh giấc, làm sao mình không khỏi rưng rưng khi đọc nó.  Bạn bảo thế này:

"Bồ biết không, mình đã từng có những người bạn rất thân cùng với rất nhiều kỷ niệm sâu sắc, thương tưởng như chẳng có thể nào thương hơn, hiểu nhau tưởng như chẳng có thể nào hiểu hơn…Vì nhiều lý do, tất cả đều đã rời xa mình, những tin tức thưa dần, và bây giờ thì hầu như tất đã lãng quên hết có lẽ vì bận sống cho một hiện tại đẹp hơn quá khứ. 
Mình đã từng viết cho họ những dòng chữ đầy kỷ niệm và nhận lại “Giờ này mà mi còn nhớ nhiều chi vậy để mà buồn?”. Thế là từ đó mình chỉ còn “mơ về kỷ niệm” một mình, thầm nhủ “hỏi người còn nhớ đến ta?” để rồi tự nhân thấy sao mình “vớ vẩn” thế. 
Bây giờ thì mình thấy happy vì đã có người cùng “vớ vẫn” với mình rồi và tin rằng sống và tìm về với những kỷ niệm khó quên cũng là một trải nghiệm đáng giá của một con người, của một cuộc đời. Bạn có đồng ý với mình không? "









Mùng 2 Tết
Không ai bảo ai, răng đứa ni rủ đứa nọ xách xe đến điểm hẹn khai trương ngày thứ nhì của năm.
Lúc bé, kinh tế hạn hẹp, cắn hạt dưa, vài miếng mứt dừa trắng ngà ngà, sang lắm được miếng bánh tét, vài con tôm khô nằm len lén trong dĩa củ kiệu, vậy thôi mà thích thú lăm, ngồi nhìn nhau không muốn về.
Lón lên, tự lập tự làm, nấu một nồi lẩu, beer và rượu vang chuốc mãi không cạn, nói mãi không hết chuyện, chọc nhau mãi không chán, nhưng mắt cứ phải liếc đồng hồ, cell phone reo như chuông báo thức, biết mình phải ra cửa mà chân không muốn bước.

Rất hiếm họa - có lúc tìm được người giữ trẻ, làm hết bổn phận đã hứa với gia đình để có một buổi tối lang thang trên phố.
Lúc bé, lọc cọc cái xe đạp cũ, có lúc đèo thêm con bạn, nghiến răng nghiến lợi leo cái dóc Hồng Thập Tự, tụm ba tụm bẩy ăn chè rồi vô rạp coi "Ba hạt dẻ thần", ôi chao sao tuyệt vời, ước ao có ngày mình được chảy nhảy trong tuyết trắng, co ro bên lò sưởi nhâm nhi hạt dẻ nướng thơm phức.
Lớn lên, cưỡi "ngựa sắt" oai phong, rồ máy phóng xe, gió thổi tóc bay tứ phương.  Không thèm ăn chè và xem phim mà đến quán 3A, gọi cocktails, nghe ca sĩ thứ thiệt, nghe ban nhạc sống, ôi chao cũng tuyệt vời nhưng không còn thầy mình muốn ước ao điều gì chỉ thấy thật mãn nguyện với tất cả nhứng gì mình có.




Mùng 1 Tết
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau.
Chúc cho trăm tuổi bạc đầu râu
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu ?
Phen này ắt hẳn gà ăn bạc
Ðồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Ðứa thì mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bẩy được vuông tròn.
Phố phường chật hẹp người đông đúc.
Bồng bế nhau lên nó ở non.

Bắt chước ai ta chúc mấy lời:
Chúc cho khắp hết ở trong đời,
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước,
Sao được cho ra cái giống người.

Trần Tế Xương (tự Tú Xương)



... 30 Tết ...
Thịt lợn, gà luộc, miến nầu măng, nấm đắp giò, cải xanh xào lòng ... xin dâng ông bà và cha mẹ những món ăn thuần túy, công quả của một năm vất vả, ráng vươn lên trong cái kinh tế khắc khoải mà không đánh nhau chảy máu đầu, chịu khó vật lộn với tạo hóa lúc nóng lúc lạnh thất thường lụt lội và giá tuyết.
Xin thắp nhánh hương cho nhứng người đá khuất.



... 29 Tết
Quần áo mới: checked.
Bao tiến lì xì: checked.
Bầu cua cá cọp: checked.
Hạt dưa, tràng pháo, bánh chưng xanh: checked.
Bạn xưa: not checked (thở dài ...)



... 28 Tết
Hôm nay đưa ông Táo về trời đúng không nhỉ? Xin nhắn với Táo năm rồi đứa nào cũng ngoan ngoãn, ăn ở hiền lành, vẫn thương bạn, cắn nhau đấy rội lại xí xóa. Tào có xướng thì nhớ dùng lời hay ý đẹp Táo nhé.



4 ngày trước Tết ....
 






5 ngày trước Tết ....
Từ sáng sớm, đã vui buồn lẫn lộn, nghe giọng bạn mà mình không khỏi ứa nước mắt, lần này về Little Saigon mong gặp được bạn hơn bao giờ hết. Có lẽ cái tương lai không ai tính trước làm bạn và mình gần gũi hơn chăng. Chỉ biết cám ơn cái may mắn mình được tận hưởng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bạn vẫn tay bắt mặt mừng, thật lòng mừng.



6 ngày trước Tết ....
Tất Niên 1981 Cũng thứ sáu, cũng buổi trưa nắng đẹp như hôm nay - Hạnh phúc sao nhớ lại ngày ấy. Kim Thanh đàu, Tú Anh đâu, Việt Anh đâu, làm ơn dóng lại vở kịch "Anh Ba lấy dzợ". Trình đâu ôm cây đàn với cái giáng nghệ sĩ, vai gầy so trong cái áo sơ-mi sọc và búng ngón tay thư sinh cho tiếng đàn thùng vang ra đến hành lang. Tú Anh, Thu Lan, Mai Nhiên, Kim Thanh, Kim Oanh, Nam Bình, Ngọc Ánh, Kim Liên, Thu Thúy, Ngọc Huyền, Đình Trung, Quý Lưu, Tấn, Trân, Mai Hằng, Đào, Bảo Thu, Hải Đường, Mai, Nga, Duy, Dương, Tài, Phượng, Hương ... đâu về quây quần bên bàn học với cô Phương Chi, ăn bánh, cắn hạt dưa, chọc nhau chí chóe ...

Mỗi cái Tết đến, không ai bảo nhưng mình lại cứ ráng đi tìm lại chính mình trong ánh mắt bạn bè trong những mẩu chuyện tuy xa mà gần ấy. Quanh đi quẩn lại, chẳng muốn mình già đi mà cũng đành chấp nhận. Chỉ hy vọng lòng mình vẫn trê như xưa.










7 ngày trước Tết ....
Saigon chắc đã bầy đầy hoa quả, quà bánh, người đi tấp nập, xe cố mắng xéo nhau. Mình không thể quên được cái Tết đầu tiên về lại Saigon. Cái Tết 1995 ấy mính bước xuống sân bay khóc bao nhiêu thì lúc lên máy bay về lại đất người khóc cũng chừng ấy.

Nhớ mãi Ánh Nguyệt đứng đợi ngoài phi trường, tay cầm bó hoa lan, mắt long lanh lệ. Con bạn từ hồi lớp 3 của mình vẫn cái dáng thanh tú và nụ cười thật hiền hòa, vấn cái giọng Nam kỳ thật ngọt nhắc lại chuyện năm xửa xưa.

Mình cũng không ngờ gặp lại Trung, Thu Lan, Hải Đường, Ngọc Ánh, Lưu, Tấn, Mai Hằng, Nga, Kim Hồng, Hồng Oanh, Thu Thúy, Thúy Thanh. Bạn chở mình ra cái bùng binh Lê Lợi, ngồi xệp xuống vệ đường, nhai ngấu nghiến mực nướng ép mỏng chấm tương ớt, rồi ghé Tân Định ăn mì quảng. Nửa đêm lái xe đến nhà của Lwu bên cư xá Thanh Đa, réo ơi ới rủ đi uống cà phê ngoài bờ sông, vừa đập muỗi, vừa tán dóc, vui quá là vui.

Khi nào mình lại được ngồi nhâm nhi ốc luộc, cắn miếng xoài chua chấm nước mắm, hở bạn ??


8 ngày trước Tết ....
Mẹ mở giỏ, kêu con gái xếp lá dong, ngâm gạo nếp, sàng đậu.
  Chị lấy dao phay xắt thịt heo thành từng lát bóng nhẫy, ướp hành hương, rắc tiêu, muối, tí bột ngọt.  Bàn tay ngón thon dài của chị xoa những lát thịt mượt màng, con heo này thật có phước.
    Mẹ lấy đũa cả ghế nồi đậu vàng ươm, hương đậu chín bùi bay khắp nhà, làm mình nuốt vội nước miếng.
      Lá dứa là phần nhỏ bé của mình, vò nát, vắt nước, trộn đều vô gạo.  Bạn có nhìn thấy không, nhứng hạt gạo trắng mũm mĩm được mặc áo xanh, hình như bớt hẳn cái vẻ trơ trẽn lúc nẫy.
        Chị vo đậu vửa được anh giã mịn thành những quả banh rồi đưa cho mình thái mỏng.  Con bé thỉnh thoảng lén lén bỏ vào miệng một lát.  Đậu vừa ngọt, vừa bùi, thêm cái cảm giác ăn vụng, tuyệt vời quá sức.
           Anh khiêng ra vài khuôn bánh vửa đóng, thật vuông vắn.
             Mình đặt giây tước từ ống tre non, trải lá trao cho chị.
               Chị đổ gạo nếp xanh thơm, nén đậu, xếp thịt mỡ hành, lại nén đậu, cuối cùng là gạo nếp, nhìn tay chị thoan thoát mà thương chị.  Chị đưa qua cho Mẹ đè bốn góc rồi gói thật chặt.
                 Mẹ đưa cho anh xếp vào cái nồi làm bằng thùng thiếc, một năm được lôi ra xài một lần.
                    Khi thùng đầy đến miệng, anh đổ nước sôi xùng xục vào và châm thêm củi.
                      Mẹ vẫn còn ngồi đấy, gói vội vài cái hình bánh ú cho con bé, tội nghiệp nó nhỏ nhất, để nó có bánh ăn sớm.
                         3 tiếng sau, con bé, miêng cười toe toét, nhâm nhi cái bánh ú, dù chỉ gạo và đậu nhưng ngon vô cùng, .
                           10 tiếng sau, khi gà vửa gáy, mẹ vớt một cái ra xem, bàn tay thiện nghệ của mẹ thăm hỏi chiếc bánh trong sự im lặng nhẹ nhàng, không ai nghe họ nói chuyện, nhưng qua ánh mắt của mẹ, hình như mẹ rất hài lòng.  Thế là bánh được vớt ra, nén gạch và ở đó đến mùng Một.
                 
Ôi trời !!  Bạn thốt lên, sao cực nhọc quá vậy, thì giờ đâu, hơi sức đâu, xách xe ra chợ Mom khiêng về vài cặp bánh - 20 phút từ lúc rời nhà đến lúc bày bánh lên bàn - còn 20 tiếng tha hồ coi phim, nói chuyện phone, email, lượn mạng, ngủ khò ...  Cái nào sướng hơn ??


9 ngày trước Tết ....
Bánh Chưng - Tại sao không gọi là bánh "Trưng" ? 
Bánh Tét- Tại sao không gọi là bánh "Tết" ? 
Bánh Dầy và Bánh Chưng - Nếu tượng trưng cho Trời và Đất thì ông bà mình lúc đó quả chưa biết về Galileo bạn nhỉ ?

10 ngày trước Tết ....  
Tết Nguyên Đán - Theo Hán ngữ, "đán" là bình minh, "nguyên" là đầu tiên. "Nguyên Đán" là  ngày hội chào mừng cái bình minh đầu tiên của một năm - vậy đó.  Bạn đã và đang sửa xoạn gì cho Tết Nguyên Đán 2011 ?

Còn đúng mươi ngày nữa Saigon tưng bừng đón xuân Tân Mão - cũng may mà chưa xuân Quý Mão (2063).  Ấy vậy bạn có cảm thấy mình sắp phải chia tay tuổi xuân bay bổng chưa nhỉ?  Đã phải đeo kiếng lão, cứ tưởng email đã gửi nên vội vàng kết luận không ai yêu mình đủ để trả lời, quá giờ ăn có 5 phút mà đã gắt gỏng, ra đường mới nhớ tóc rối bung, quên chìa khóa, bị cảnh sát gọi lại vì chạy quá chậm ... những chiệu trứng rất khó thương và thật khó tránh.

Họa hoằn lắm mới có được dăm ba phút như hôm nay, tự dưng nhớ da diết những cái Tết đã đi qua và tất cả những gương mặt trong cái khoảnh khắc vui nhộn ấy.

Không biết bạn thì sao, chứ Tết của mình là cả một bầu trời mơ ước:  quần áo mới, dầy dép được thay, có đồng cắc bỏ vào heo hoặc đi lắc bầu cua, xem cải lương, xem văn nghệ xuân vội trước khi bị cúp điện ...   Nhưng thú vị nhất có lẽ là cái vinh hạnh tham gia báo Xuân trong trường TV, chuẩn bị tiết mục Xuân, tham dự hội Xuân và tham gia Tất Niên của lớp.

Hội Xuân TV - Dĩ nhiên là chỉ được một lần Xuân 1975 ấy.  Hãy nhìn lại vài hình ảnh, mình biết bạn sẽ chép miệng tiếc mình quá nhỏ bé, hình thì không.  Nhưng ráng nhớ, ráng tưởng tượng, chịu khó tí ...

  • 6A3 trưởng ban báo chí Trần Thanh Thủy, văn nghệ Nguyễn Thanh Thủy
  • Đóng góp tiết mục "Cô Bé Ngủ Trong Rừng"- Vân Trang trong vai cô bé, Liên Phượng nai vàng, thỏ Ngọc, voi Tố Phương, ...  xúng xính bước ra theo điệu bài hát "Có những con nai xinh trong rừng, chúng hát ca vang lừng, chúng múa ca tưng bừng, mắt ngước lên bầu trời xanh xanh ..."







.

Friday, December 24, 2010

Quê Hương- Tình người

Tuần lễ cuối tháng mười,tôi nhận được email cua chị Hải Lý ,kêu goi mọi người,hãy cùng nhau,chung vai tổ chức một buổi Văn Nghệ Thiện nguyện ,kết hợp với Hội VNED bên Pháp,cứu trợ nạn nhân chất độc da cam,đồng thời hướng về miền Trung trong cơn lũ.
Người Vietnam sống khắp năm châu,có ai mà không yêu Quê Hương, Dân tôc.Tôi đặc biệt đề cao tính nhân bản của người Vietnam. Câu ca dao:" Một miếng khi đói bằng một gói khi no" hay " Một con ngựa đau,cả tàu không ăn cỏ". Trên tinh thần tương thân ,tương trợ,chúng tôi hăng hái nhận lãnh nhiệm vụ. Anh Minh lo phần in ấn,anh Hào lo viết lời cho chương trình, anh Hưng dịch thuật sang tiếng Đức,anh Sơn trang trí sân khấu,Hải Lý nhiệm vụ chính điều phối chương trình,dàn dựng tiết mục múa,chị Vàng,Hiền phụ trách Ẩm thực,cùng với sự góp sức của Nhu,Tam,Nga,Hau..

Ngày giờ ấn định cho Chương trình vào tháng 11,20 tây,địa điểm Hội trường Eschborn,nghệ sĩ chính Hà Chương,biểu diễn đàn bầu Danh Thuân -sáo trúcTừ 11 sáng,chúng tôi đã có mặt tại Eschborn,các anh lãnh trọng trách sắp đặt bàn ghế,người lo âm thanh,đặt máy quay,camera,ánh sáng,các chị lo quầy ẩm thực,bày biên.Chúng tôi chuẩn bị đón quan khách với cảm giác hạnh phúc khó tả, giống như một đại gia đình tràn đầy tình thương yêu,đoàn kết,chung vai vì Miền Trung thương yêu



18h  Chương trình khai mạc,với đôi lời phát biểu của chi Hải Lý,chi Loan- chủ  tịch Hội VNED,về mục đích cao đẹp ,góp bàn tay nhân ái xoa dịu nỗi đau khổ của nạn nhân chất độc  cam ,hậu quả của cuộc chiến tranh.
Phần Văn nghệ mở màn bằng bài Dân ca Nam bộ " Ru con" tiếng đàn bầu da diết qua bàn tay tài nghệ của Hà Chương,làm chúng tôi nhớ quê nhà,nứơc mắt long lanh.  Cứ như thế Hà Chương và Danh Thuân ,đàn bầu hòa quyện voi tiếng sáo,khoan thai,trầm bỗng,đầy bản sắc dân tộc làm ngây ngất bao khán gia
Tiếp theo là vũ khúc " Mái đình làng biển" thật tuyệt vời do HaiLy,Thanh Lam, Thu Hà ,trong tà áo dài tứ thân, 3 cô ví như những thân cò với động tác uyển chuyển,nhịp nhàng,mê hoặc moi nguoi.

" áo dài tung tăng cuối phố,em ngây thơ trong trắng "( Hà Chương)
15  cô bé trình diễn fashion áo dài,thật tha thướt,đáng yêu.Màn kịch dược dàn dựng bởi Du -anh chàng có khuôn  mặt đẹp trai,va` Thanh Lam duyên dáng,nhận được nhiều tràng vỗ tay khen thưởng của khán giả Đức và các em Thu Hà hát dân ca 3 miền điệu nghê. Ngoài ra có thêm nhạc sĩ người Ý Bruno góp mặt ,hát tặng đêm Văn nghệ ,bài nhac do chính ông sáng tác.Hai tiếng trôi qua,chương trình Văn nghệ kết thúc thành công,mỹ mãn,nhận được nhiều lời khen ,tán thưởng cua thính giảChúng tôi đặt biệt tri ân khán giả,các nhà tài trợ,các nhà hảo tâm Việt và Đức. Chính khán giả mới la những nhân vật đóng góp cho thành tựu của buổi Văn nghệ thiện nguyên.Khán giả không quản ngại đường xa,đến  dự  Van nghe,  đóng góp tiền bac.những đồng tiền cứu trợ mà chúng tôi quyên góp được,còn chuyen chở cả một tấm lòng với Quê hương Vietnam!

Lời kết:
Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng ,để làm gì,em biết không,để gió cuốn đi( Trinh Cong Sơn)
Tôi xin gió hãy thổi bay xa thêm mối chân tình,thấm đẫm tình ngườigiúp đỡ lẫn nhau,trong cơn hoạn nạn,chia sẻ với người dân nghèo VN,còn khổ cực,còn vất cả vì thiên tai,bịnh tật,còn gánh chịu hậu quả của chiến tranh để lại.Xin gió hãy đem lời thì thầm cảm ơn của tôi đến với mọi người Vietnam khắp tỉnh thành nước Đức  Frankfurt,Aachen,Stuttgart...Tất cả đang một lòng hướng về Miền Trung thương yêu!

Tình người thật cao đẹp!

NgocBich

Wednesday, November 3, 2010

Những mảnh rời, tôi riêng

Đầu ngày, m máy, nhn được e-mail ca người bn thân gi t bên kia b Đại Tây Dương, kèm theo bích chương "Du T Lê, 50 Năm Trên Ngn Tình Su - Houston - 18.11.2007". nh chp dáng người gy, đứng nghiêng, tay chng dù, nhìn ra bin-chn bao la. Vy là chú Lê làm thơ đã năm mươi năm, t trước khi tôi sinh ra, và tiếp tc công vic ca mình trong khi tôi ln lên, biết yêu, tp tành tính-thói, vào đời, ri Vit Nam đi Pháp, và xa x va đúng hai mươi năm. Bao nhiêu dòng ch đã được viết ra, thơ, trường thi, tu bút, hi ký… Bao nhiêu tâm tình đã trút xung, tuôn tràn, chy trào gia ngàn ngàn trang giy, ri bc bay theo giai điu ca hàng trăm bn nhc tháp thêm cánh vào hn thơ. Đó là mt con người mun gom hết tt c mi điu mi s vào tâm hn mình, dù hình hài da tht bao bc nó li khá khiêm nhường, nh nhn. Đó là mt con người có sc hút mãnh lit, dù ch vi dáng, điu khoan hoà, ging, li t tn. Đó là mt con người cô đơn vô-cùng-tn.

Viết cho chú. Viết v chú. Tôi cũng đã viết như thế, lúc này lúc khác, vi tng ý ri, vn như nhng mnh puzzle khúc khc, hay nhng t nht ký ngoáy vi trên chuyến métro quên c ghi ngày ghi tháng. Gom nhng-mnh-nghĩ y vào đây, nhng mong khi ghép li vi nhau, chúng s to được chân dung mt người tôi thường nh v, nh đến, chân dung chú Lê nhìn bng con mt tht ca chính tôi, hay, đúng hơn, chính là chân dung t ho ca cõi riêng-tôi, vi đường nét sc màu nhum đậm hơi hướm thơ văn t chú?

Vin C

…Tôi đọc li bài thơ thêm mt ln na. Có câu c níu ly mt, không mun cho di sang trang khác:

Chân đi xa, chưa bước khi bóng mình

, như vy tht! Ho chăng ch có Peter Pan mt ln ham chơi làm mt bóng, phi nh cô bé Wendy khâu li vào chân. Ho chăng ch có anh chàng cao bi lãng t Lucky Luke bn nhanh hơn cái bóng ca chính mình. Hay, c tích hơn, là chiếc bóng loà nhoà in vách ca người thiếu ph năm xưa d con mà đành chu ni oan khiên cùng chng. Còn thì, bóng c đổ dài dưới đèn, dưới trăng, hay bóng thu tròn li quanh chân gi chính ng, vn là nó, đen điu, nhn ni, theo ta tng bước mt, sut c cuc đời. Tôi yêu hình nh mà câu thơ v ra, yêu c cái ta đề ca bài: “Chim soi cánh, rt tiếng v Nam Hi”, và quyết định s hát nó lên.

Không biết ngâm thơ, tôi tìm cách đem nhc điu quyn vào li để hát. Bài thơ có th đọc được bng mt, bng tiếng nói, bng các nt nhc. Âm thanh và ngôn t, đâu có gì xa l vi nhau, phi không? Tôi hát lên bn kh thơ, có tim, mt, vai, tóc, có ni xót xa ca “Rng th miết ni tàn phai dã thú”, ca “Tình la ngn nghìn sau thôi cháy đỏ”, có s tiếc nui ngn ngơ khi “Năm mươi tui, ht ng rng mt mát, Bng làm nên bao si bc quanh đầu”. Nhưng tt c nhng điu y, người thơ vn c phi làm b che du đi, thường tình vin c nước mt rơi ch vì ht bi vô tình bay vào. Con người sao li phi nhân danh, vin c để làm điu này điu n, để che đậy nhng cm xúc tht, yếu đui hoc gi trá ca mình? Vì thế, tôi mun gi to tên: “Vin c”. Bài hát, vi nhng đon bun, cung th, trúc trc đầy ám nh kch tính, được viết xong vào gia năm 1992.     

Bng đi vài năm, mt ý nhc tươi hơn quay v, tôi để cho nhng si tóc chiu hôm thiếu mn khói quê nhà mt khong trưởng lênh đênh sáng trên nn ti m mt ca “Vin c” và quyết định gi bài hát hoàn tt - như mt li cm ơn, mt món quà tng, mt s chia x - đến người đã viết xung nhng li thơ. Bài hát, như thế, tr thành chiếc cu ni lin mi liên lc thâm tình gia chú Lê và tôi, t đó.

Dim

Dim hi tôi:
- Đọc văn Du T Lê chưa?
Tôi nh khi y, chân ướt chân ráo đến Paris, thơ Du T Lê có đọc, có nghe hát, nhưng văn ca ông viết, thì chưa. Dim kéo tôi đến t sách ca thư vin, lôi ra mt cun cũ mèm, bìa long, có dán choàng băng keo bên ngoài.
- Nè, đem v nhà mà nghin ngm, Dim thích văn ca Du T Lê lm, nên gp ai cũng mun gii thiu.
Ri Dim ri tôi và Du T Lê, ra ôm đàn, ôm nhc Trnh Công Sơn vào lòng và r mi người cùng hát.

Dim mình hc xương mai (*), Dim gy như liu trong thơ c (**) hay Dim ca x hoa đào thp thoáng tà áo tím, êm, nh, ch cho tôi xem mt mt khác ca ca khúc Trnh Công Sơn, ca văn chương Du T Lê. Và tôi hiu, thế gii này vn luôn luôn có người mun khám phá và biết chiêm ngưỡng cái đẹp tim n nơi người khác. Du dàng thôi, mà rt dim.

Thụy

Tôi nghe loáng thoáng băng ghế sau, Em nói vi cô Hnh Tuyn:
- Có nhiu người tên Thu quá cô nh...
Chú Lê có nghe thy không, hay đang mi th hn ngm đèn và người đang trôi ngược trên đại l Champs-Elysées? Thành, nếu nghe thy, chc chn, s như nút contact được bt, ào ngay ra: Hãy nói v cuc đời, khi tôi không còn na, s ly được nhng gì v bên kia thế gii, ngoài trng vng mà thôi, Thu ơi, và tình ơi... (***) như vn thường khi, trong nhng bui hát cho nhau nghe, hoc vài ln trình din trên sân khu. Còn như, nếu tôi không đọc thơ, không hát và được phép gi: Thu-ca-tôi? Thu-ca-tôi không phi là Thu ngoài đời công thành danh toi, hnh phúc bên chng con, rng r vi bn bè, cũng không phi là Thu vi lưỡi daomũi nhn để ct đứt cuc tình đầu. Thu-ca-tôi mãi luôn luôn là mt cô bé hàng xóm ca tui mi ln, đầy mng mơ vi nhng tình cm va chm, thơm ngt như viên ko đường, áo trng, váy xanh và tóc ngn. Thu-ca-tôi, tht, không ch cách mt mt h, mà dường như lúc nào, cũng cách tôi c mt đại dương mênh mông, lúc Thái Bình Dương, khi Đại Tây Dương, xa ngút mt...  

Chú Lê viết bài thơ vi nhng mô t t m v biến chng ca căn bnh bướu c. Nhc sĩ Anh Bng cùng nhiu ca sĩ tên tui đã đem li và giai điu gi đi khp nơi. Thu tr thành mt cái tên chung cho các cuc tình tan v, như nhng Duyên, Mai, Thuý, Ng, Nguyt, Lan... trước đó. Còn, hình như tôi chưa bao gi được hi: “Vì sao ta yêu nhau?” Vì Thu-ca-tôi, nhng ln gp li gia chng đường ba mươi năm dài dc, vn thế, pha lê trong sut vi n cười ca con bé Đinh Tiên Hoàng gia nhng ngày cui năm 75, gia tiếng chuông nhà th đổ dn trong cái lnh ct da ct tht ca mt mùa đông Sài Gòn mù sương và rét but l thường.  

Nhón Gót

Trên mt t báo Xuân, tôi đọc được nhng câu thơ b ch đôi, gãy gp:

Chào tinh khiết! -Gia chiu/ tôi/ xế bóng
Như tm lòng thao thiết cũng gieo neo.

Người nhón gót: nghe mưa v đáy vc

Bun tôi sâu, hút, ta nh, thương, nào.

Ánh sáng và bóng ti, cao và thp, âm và dương, quyến luyến và chia lìa. Tôi và Em. Bài thơ được viết vào tháng giêng 2000. Đối vi mt s người, đó là s khi đầu ca mt k nguyên mi, khi con s 20 tròn tra đứng trước mi năm đã thay thế cho con s 19 thiếu, l. Vi nhng người khác, đây chính là nhng gi khc sau chót ca mt thế k, khong thi gian để ai ny ch đợi hi chuông báo na đêm 31.12.2000 rng ngày 01.01.2001. cái bui giao thi y, Du T Lê kh khàng th vng trăng th nht cho ai đó, xa cách c mt đại dương địa lý.

Buông tng li chào đầu mi kh thơ: chào tinh khiết, chào thơ u, chào Quán Thế, chào k nim, chào định mnh, ông mun gi đến người đọc mt bài thơ tình, mt bài thơ thin, mt bài thơ t s, mt bài thơ vi ni ám nh v cái chết. Nhưng tt c đều đọng li mt hình nh tht nh nhoi mà cao vi: người nhón gót. Vói, vươn lên cao, để ri: th xung, cúi xung, rơi xung vc sâu ca chính mình, tăm ti.  

Ý nhc tuôn ra ngay t nhng câu thơ đầu đầy tương phn, nhưng khi bn nhc viết xong, chưa tht ưng ý, tôi đưa cho Trn Lê Khang xem. Khang giúp tôi điu chnh li phn cui bài hát và ha s son hoà âm cho tây ban cm. Tôi mun gi li hình nh “Nhón gót” tuyt đẹp để làm ta đề và nh v chng Kim Tun-Bch Tho trình bày bài hát này. Tun-Tho nm rt vng nhc lý và t son bè cho ging n cao và nam trung. Khi nghe “Nhón gót” đã thu vào CD, thính gi s thy có s hoà quyn không th tách ri gia tiếng guitare khi đệm khi độc tu vi dòng soprano trong sut và ging baryton vng chãi trên nn mt nhc khúc vi đon trưởng, đon th, đon slow rock lãng đãng, ngm ngùi, đon boston khoan hoà, t ti. Bài hát là mt công trình chung ca bn người đi tìm dng li cõi riêng ca mt người: cõi thơ ca người thơ Du T Lê.    

Gi Yêu Du

Không hiu ti sao, tôi li ch có duyên viết nhc khúc t nhng bài thơ ri ca chú Lê đọc được trên các tp chí văn hc. Nhiu bài thơ, chú đề tng cho tôi và bn bè, trân trng lm, nhưng tôi không tìm được giai điu thích hp để ph vào. Có phi nhc đến vi thơ cũng do ngu hng, và ta không th o ép nhng ý, t, thanh, âm li vi nhau để to nên mt tác phm ưng ý?

Gia năm 2002, tôi mun mượn li bài “Thơ Tình Gi Yêu Du, Đầu Thiên Niên K, Mi” để gi đến Em điu mun nói:

Người cho tôi mùi hương
Và, mt tri gia ngc,
Môi: thơm bin Hoa Nghiêm,
Trái tim: rng Bát Nhã.

Và hai năm sau, Em đã cùng Đăng Siêu và Lê Hoài Anh hát lên li chung khi ca khúc ln đầu tiên được trình bày trước chú Lê, cô Hnh Tuyn và thính gi:

Người cho tôi đám đông:
-Thy chúng ta là mt.
Trong dáng ngi Quán Âm
Tôi kiết già ni nh.

Đã có mt cõi chung, đim giao thoa gia nhng tình riêng ca tng khu vườn n mt. Em, tôi, mi người đang đứng ngi trên dưới sân khu kia, hn phi có mt cõi chung: nim yêu thơ Du T Lê. Phi không Em?

Tn và Vinh

…Sau hai mươi lăm năm, chúng tôi tr v đứng li trên sân trường cũ, bước vào ngi xung băng ghế đã tng ngi, khoanh tay ngoan trên bàn, và nhìn thy tóc đứa bn thân bên cnh si đen chen si bc. Tôi gi đó là hnh-phúc-thương-đau, mt th hnh phúc nhn biết, s nn được vi cái nm tay, choàng vai gp mt và ni nghn ngào bt lc trước khong thi gian, không gian đã đánh mt. Quá kh nhp vào hin ti vi dáng ngi hôm nay, vi thân ngc lan vn đứng sng ngoài ca lp. Nhưng còn rt nhiu ch trng, còn dáng con s nh xù lông nm tm trong vũng nước mưa đọng cui hiên, còn mái tóc dài đã ct, còn đôi mt vui đã mi, còn nhng chia xa không bao gi tái ng được na. Tn và Vinh, nhng thng bn ca ba năm cui cp trung hc, nhng thng bn ca gn ba mươi năm chia lìa trên ba min đại lc, nhìn nhau trưởng thành, mà vui, mà đau. Chúng tôi cười tiếng cười ca lũ hc trò trên bn mươi tui, đầy t tin nhưng đã mt đi quá nhiu nét trong tro, hn nhiên. Sân chơi đã m rng ra gia trường đời, nhưng bn chơi thân tình, thâm giao, không d tìm được na.

Ri Tn quay v Bc M, Vinh li Sài Gòn. Sau chuyến bay dài, tôi đến nhà, m thùng thư đầy p, nâng trên tay món quà quý đầu năm: li t s ca nhng cu hc trò trên sáu mươi tui. Như duyên k ng, bài viết khơi sâu, đổ đầy thêm nhng cm xúc còn đang chan hoà trong tôi. Thêm hai mươi, hai mươi lăm năm na, chúng tôi s còn bao nhiêu đứa để hp li vi nhau, để k, để hát, để đàn, và ung?

Tôi m trang sách, đọc to cho tôi nghe, và tưởng tượng quanh đây đang có thy Lê Nguyên Đại, có Vinh, có Tn và tt c bn bè ca lp cũ, mi đó mà ri cũng xa. K nim hc trò ca chú, hc trò hàng Vôi, hc trò Chu Văn An, và k nim ca chúng tôi, hc trò Taberd, hc trò Võ Trường Ton, hc trò Trưng Vương, ng khác nhau xa lm, nhưng tht s, đều thơm nng bình minh u thơ như nng đầu ngày đổ tràn lên áo trng.

Chú Lê

Ch Đặng Mai Lan, chiếc lá mong manh, và chú, ni mun phin ngũ sc, đã thay nhau gii thiu đến mi người nhng «Ca khúc ca Lê». Có Mng Trang nh ai bun ngt trên vai áo, có T Lan hãy hi Chúa đi ri em s hay, có Mng Hương kim ch khíu tình, có Xuân Thành hát v loài chim bói cá, Hi Sơn nhc con dế bun t t gia đêm sương, đã tái sinh thành con dế nghe kinh gióng hi chuông ph độ cùng Đăng Siêu. Có Em và Hnh thm thì đâu đó… Chú cười vui vi cô Tuyn gia đám đông hay chú ngi nghiêng mt góc, bên khói thuc, cnh đám đông, nhìn ra lô nhô nhà ca Paris mt chiu hè nhiu nng, vn là mt: con người cô đơn vô-cùng-tn.

Hình như tôi chưa bao gi thuc t đầu đến cui mt bài thơ nào ca chú Lê. Nhưng có ln, nm dài bên bin, dt ngang mt trn bóng mây, nhìn tng vt nước chém văng nát mt cát mn, tôi thng tht:

Mưa đâu v? như vết thương

Vy đó, tôi yêu thơ Du T Lê, và hiu nhiu li nhn gi ca chú:

Vì thế
Hôm nay,
Chúng ta, nhng k tt nguyn, cn nhau
Như nhng git l,
Nhng trái tim, tìm nhau.              
C Ngư 
CHOISY-LE-ROI 10.2007




(*) Trích trong liên-tiu-khúc «Đoá Hoa Vô Thường» ca nhc sĩ Trnh Công Sơn
(**) Thơ Nguyên Sa
(***) «Khúc Thu Du», tình ca Anh Bng, ph t thơ Du T

Nhng đon in nghiêng còn li trong bài trích t thơ, văn và ch dùng ca nhà thơ Du T