A3 ơi!
30 năm, tính từ ngày ra Trường… Hôm qua tao trở về Trưng Vương với một lớp training cho chuyên môn… Vẫn là học trò- hiểu theo nghĩa nào đó, vậy mà sao khi chạm vào cửa ngõ dẫn vào Trường, trong tao, Trưng Vương của mình sao xa lạ quá chừng. Và tao- bỗng dưng trở thành khách với nơi chốn mình từng gắn bó ruột rà suốt 7 năm… Thanh âm về bạn bè trong tao bỗng gợn lên như một nhắc nhớ… và tao nhớ quá, nhiều điều…
A3 ơi!
Con đường đi từ nhà tao đến Trưng Vương vẫn thế: từ Công Lý, rẽ trái vào Thống Nhất, rồi Nguyễn Bỉnh Khiêm…Đến ngã tư Công Lý- Trần Quý Cáp, nhớ làm sao Tố Phương vì hay gặp nhau chỗ này. Rẽ vào Nguyễn Bỉnh Khiêm, con dốc thơ mộng vào trường mình bây giờ đã mở thông thoáng hai đầu, tao không rõ sự thông thoáng đó mang lại gì cho xã hội, nhưng nó không còn giữ được vẻ yên ả, riêng biệt “đặc trưng” của Trưng Vương ngày nào…
A3 ơi!
Cổng trường Trưng Vương đón tao bằng tiếng máy xe ầm ào đủ loại, những đứa học trò có nhiều môn học khác nhau vào trường trên những đồng phục thật kỳ lạ: đứa mặc đồ thể dục, đứa mặc váy, đứa quần tây áo chemise… Tao ngơ ngác không nhận ra tuổi thơ của mình nơi tụi nó… và trong sự “ không nhận ra” quá nhiều bàng hoàng đó, tao ngơ ngẩn gọi tên cái “nhớ” của mình thành lời …
Nhớ từ con dốc bình lặng, chỉ thực sự ríu rít lúc đầu ngày và òa vỡ vào buổi tan trường, nhớ đến những tà áo trắng ùa ra như một đàn thiên nga đông đúc. Nhớ cặp sách e thẹn, hiền hòa, nhớ tiếng cười đùa rộn rã mà không nhốn nháo, không nhăng nhít như hôm nay… nhớ những giờ học êm êm, hành lang vắng lặng, nhớ cả những tiếng gầm của thú vọng ra từ Thảo Cầm Viên, nhớ cồn cào tiếng đàn và tiếng hát thánh ca từ nhà nguyện cuối dốc vọng sang vào buổi xế chiều… Tao nhớ những lúc đùa nghịch của mình. Cái balcon đầy rêu, nơi mình trèo ra hái keo đã bị đập bỏ, những dãy hành lang Trưng Vương giờ cộc cỡn đến buồn…
A3 ơi!
Tao vẫn biết biến dời vốn là điều phải đến trong đời sống, vậy mà không hiểu sao, khi buộc phải làm khách lạ với ngôi trường mình gắn bó suốt 7 năm thơ bé, trong tao sao cứ nghèn nghẹn một nỗi đau khó bắt thành lời…
Giờ nghỉ trưa, nghe một chị bạn lớn tuổi nhắc bài hát Trưng Vương khung cửa Mùa Thu…thì nỗi nghẹn đó òa vỡ… Tao cố giấu đi cái rưng rưng của mình… vì những khung cửa Trưng Vương vẫn còn đâu đó, nhưng Mùa Thu thì đã đi đâu mất rồi…
A3 ơi! Tao











